NGƯỜI ĐÀN BÀ LẶNG CÂM
Thanh Bảo Nguyên
Người đàn bà đứng dưới chiều thu
Mắt đăm đăm nhìn về chân trời xa
Khắc khoải nhớ
Đếm từng chiếc lá rơi
Chơi vơi niềm thương nhớ
Chiếc lá chao nghiêng
Cuộc đời lật ngửa
Giọt lệ buồn còn đọng trên mi
Thương nhớ người ra đi
Mấy thu vời vợi
Chiến tranh qua lâu rồi
Vết sẹo còn hằn trong tâm trí
Tiễn bạn ra đi
Không ngày quay trở lại
Người đàn bà khát, khát yêu thương
Vấn vương một chiều thu Hà Nội
Chìm trong đắm đuối
Kỷ niệm của một thời
Bão táo cuộc đời
Ưu phiền còn lưu lại trên khóe mắt
Người đàn bà đứng lặng
Thu về chiếc lá vẫn rơi nghiêng
Rũ bỏ ưu phiền
Người đàn bà đứng đó
Trầm mặc ưu tư
Lặng câm lơ đễnh cuối chiều thu.
6/10/2015