Đặng Đặng
Dừng chân một chặng lữ hành
Bất ngờ tôi bỗng gặp anh mé đường,
Chân què tay cụt mắt thương,
Lết lê lăn lóc dặm trường xin ăn.
"Người ơi cuộc chiến đã tàn"
"Được thua đã định cơ hàn lắm thay"
"Xin thương cho tấm thân này"
"Giúp qua cơn đói đợi ngày tàn hơi...!"
Biết ngày binh lửa tơi bời,
Phải chăng anh dính đạn tôi thế này?
Thôi thì sống vẫn là may,
Còn hơn khối kẻ bỏ thây sa trường.
Tôi còn chút phí đi đường,
Tặng anh qua một đêm sương ấm lòng.
Thắng rồi vẫn kiếp long đong,
Thì người bại trận còn mong ước gì?
Mong trời bớt giáng tai nguy,
Mong người ngày một sống vì nhau hơn.
Mong sao Phật độ vua ban
Cho anh vợi bớt cơ hàn đắng cay.
Ngồi bên anh một phút này,
Tim tôi thêm mấy ngàn ngày đớn đau!
1989 - 1990
Tháng 5 - 2011 tôi có dịp trở lại ngã ba Ông Đồn ( Long Khánh), không thấy người thương phế binh này đâu nữa, chắc anh đã về cõi Phật hay nước Chúa. Cầu cho anh dù còn hay đã mất cũng đều được an bằng!