RỪNG CHIỀU, MÂY TRẮNG XỨ ĐOÀI!
Thái Thăng Long
Tôi ghé Yên kỳ
Tôi về Ba vì núi Tản
Sơn Tây chiều ai hát?
Mắt em bóng chim nhạn bay về
Mắt em bỏ bùa mê
Con đường cổ Đường Lâm
Mây trắng vẫn bay bến sông hồng thuở ấy
Tàn Đà tha hương
Nhỏ nước mắt quay về!
Quang Dũng có yêu bóng kiều hồ Gươm
Vẫn nợ tình viễn xứ
Sơn tây tôi về như duyên nợ
Mẹ ở xa kia
trên đồi vắng nhìn tôi
Núi đồi xanh mơ
Mây lượn núi đồi
Chập chùng ẩn mờ câu thơ của Tản
Mỵ Nương đâu vẩy quạt
Và Ngô Quyền, Phùng Hưng có dựng lại nước non?
Rừng chiều em hát trong sương
Rừng chiều em yêu mùa trở gió
Mây trắng xứ Đoài
Mà người xa đã nợ?
Những tình yêu chớm nhớ, đã chia tay
Sơn tây
Tôi về qua đêm nay
Đôi mắt tình của em có hồn , ấm lửa
Câu thơ Ngô Quyền
Tuốt gươm khỏi vỏ
Mái chùa Đường Lâm trong mây trắng xứ Đoài!
28-12-2015