SỢ
Thuỳ Loan
Nghe tiếng gió, em rùng mình sợ lạnh
Nửa giường bên hương đã nguội tàn
Thấy ban mai sợ gói lòng không kín
Để lộ bầu trời u ám mây đen
Em phải làm gì khi cửa đã cài then
Tiếng gõ cửa xa dần trong nỗi nhớ
Em lo sợ giấc mơ không về nữa
Sợ cái ngày em sẽ hoá hư vô
Đêm nằm nghe tiếng dế nỉ non
Nhoi nhói vết gai chồi ra từ ký ức
Em thấy sợ con đường đi trước mặt
Sợ cả phần quà anh dành tặng cho em!