TA NGỒI ĐAN GIÓ
Đào Tuyết Thành
Thuyền yêu thì đã muộn màng
Ừ thôi ! Ngả bóng chiều sang làm gì
Lỡ làng thì để trôi đi
Níu hoài chi nữa thêm bi thêm sầu
Gió trăng cào xé lòng nhau
Tơ hồng đã đứt với đâu được mà
Miền giông còn lại mình ta
Ta ngồi đan gió dệt hoa tình đời.