THÁNG GIÊNG
CÒN CHÁN LÀ XUÂN
Nguyễn Hoàng Kim Oanh
Lụa là đường quê em bước
Thung thăng gió hát trời cao
chuyền cành có con sáo biếc
Lấm lét nhìn em bay theo.
Gió khẽ lao xao lao xao
thầm thì những gì hay thế
buồn cười lắm đó gió ơi!
sàm sỡ… lén hôn em rồi
Đừng, đừng hôn thêm nữa nhé
Ơ kìa nắng cũng chờ em
Mơ màng vàng gieo ngấn nước
Xuân về rạo rực duyên tiên
Muôn cánh Hoa Niên trẩy hội
Dập dìu ríu rít ríu ra
nôn nao
đợi... Thương Thương tới
Cớ chi?
sao muộn muộn là
Hay còn tìm vần thơ mới
quanh đồi vòng núi chửa ra
Đăm đắm làm chi Người hỡi
Mau lên kẻo ánh xuân tà
Xàng xê đôi chân, mắt sáo
Qua đây lắm thế nam thanh
Tảng lờ hái chùm hoa trắng
Cơ hồ run bước đường xanh
Quai thao lơi vòng tay trễ
Guốc hoa ngơ ngác bàn chân
Mớ ba phất phơ quàng gió
Ô hay!
Lạ quá
tần ngần...
Sáo ơi này nhìn lén nhé
Thi sỹ đang thảo áng thơ
Hẳn là người ta sắp đến
Tháng Giêng còn chán xuân chờ