Nguyễn Duệ Mai
Biết là con thuyền giấy
Trôi trên dòng sông mơ
Mà tôi ơi, cứ chất
Lên đó bao dại khờ
Thuyền oằn mình vượt sóng
Gió ngược rồi gió xuôi
Nỗi niềm cùng năm tháng
Cứ đầy mà không vơi
Đến một ngày giấy nát
Đến một ngày sông nghiêng
Bao dại khờ trôi dạt
Vào những bến ưu phiền
Không trách con thuyền giấy
Không trách dòng sông mơ
Trách mình mong manh quá
Cứ buộc lòng vào thơ.