TỰ TÌNH
Đi qua muôn nẻo đường đời
Nay về tìm lại một thời còn không
Cuối chiều trời nghẽn cơn giông
Đầu đông cải đã trổ ngồng vàng mơ
Ngồi buồn gom những vẩn vơ
Giếng làng ai thả câu thơ lạc vần
Bởi ham mộng tưởng phù vân
Mà nay thành kẻ lưu thân xứ người
Đầu cành lộc chửa đâm chồi
Đã nghe chim sáo hót lời quả ngon
Bao năm xuống bể lên non
Bàn chân giẫm phải lối mòn ngày qua
Thương mình rồi lại trách ta
Cái gần thì mất cái xa thì còn