Ngôi nhà tuổi thơ của nữ sỹ Nguyễn Hoàng Kim Oanh
VỀ NHÀ TA
Nguyễn Hoàng Kim Oanh
Ai treo gió, cánh đồng khan phăng phắc
Đầm Sa không gợn sóng lăn tăn
Nắng cháy rớt tàn, sườn dốc quanh co len vàng giát bạc
Cánh mua cười - hoa đá ong ngan ngát, chắt lọc gian nan
Trời hanh nồm bốc khói như rang. sao lòng ta ấm lạnh?
Cây sung già mồ côi
chơ vơ nép góc ao hẻo lánh
vươn cành, või ngọn
xòe bóng rợp tuổi lon ton...
Bước vào mảnh sân son. nơi cất giấu tuổi thơ ta trong những đêm trăng sáng
“Một ông sao sáng…hai ông sáng sao… Năm mười, mười lăm, hai mươi, hai lăm...” bạn bè thần tiên chơi trò đuổi bắt.
Ai còn ai mất, phảng phất hồn về hỏi tội chiến tranh
xôn xao …lạnh tanh, lạnh ngắt...
Vạt nắng vờ ngủ quên trên đám nhũ rêu phong, ô gạch bát vô hồn lên men đắng.
Đâu cái ao nhỏ trước sân trong lắng, tắm làn ảo vọng sương sa?
ÔI! Cái ao nhà đã mất! Sao muôn năm cũ hãy còn?
Vẫn còn đây, phiến đá thời gian nhẵn thín vầng non
Tổ Tiên ta khóc cười cùng bao giấc mơ hoa sớm tối...
Ngôi Nhà Thờ
Mái ngói mũi hài
Thâm trầm
cánh cửa bức bàn khó nhọc chắn ngang
Câu đối hoành phi vàng son thiên cổ
Lung lay bóng nguyệt
Trống Tràng Thành...
Cổ kính uy danh
phả hương hồn gia tộc.
Quen…Lạ
Thân…Sơ
Nóng…Lạnh
Trong…Đục cõi tình!…
Chợt ngọn gió rung rinh cành ổi chín
Kiêu sa phớt ngang chiều cánh xoan tim tím
Tiếng chim lảnh lót chót cành
Sảng sốt!
Hương Xuân lấp lấp lóa
Phiến lá đông đỏ sọng tiễn mùa qua...
Nhịp tim ta run rẩy trước hiên nhà.
02/01/2011