VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
Trần Nguyễn Dạ Lan
Bao năm xa lớp xa trường
Xa màu kỷ niệm, phố phường mê vui
Chiều nay chợt thấy ngậm ngùi
Con đường năm cũ bồi hồi bước chân
Biết là đã mấy mùa xuân ?
Chốn xưa cảnh cũ mấy lần đổi thay ?
Chợt nghe khóe mắt cay cay
Thầy ơi! Con đã về đây thăm Người
Vô tâm, nghịch ngợm một thời
Mấy lần con lỗi, thầy cười bao dung
Tuổi thơ chua khế, chát sung…
Trong đầu con chữ lung bung xá cày
Bảng đen, phấn trắng bao ngày
Thầy gieo nhân ái ắp đầy tim con
Dẫu không lấp bể dời non
Con thuyền thầy lái sóng dồn chẳng nghiêng
Niềm tin thắp ngọn lửa thiêng
Vượt bao giông tố chung – riêng vẹn toàn
Con đi… biển rộng, ngút ngàn
Chẳng quên sông nhỏ chứa chan ân tình
Tự trong sâu thẳm hồn mình
Ước mơ ngày ấy lung linh nắng hồng
Trải bao gian khó chất chồng
Nhớ lời thầy dạy vẫn không nản lòng
Chiều nay về lại bến sông
Thuyền xưa vẫn đó, người đông , vắng Người
Nỗi lòng sao thấy chơi vơi
Rưng rưng một bóng giữa trời ngẩn ngơ.