Cứu đồng đội trong lửa đạn (TX Quảng Trị 1972)
VÌ SAO ANH Ở LẠI?
Quế Hằng
Tôi trở lại một chiều thu Quảng Trị
Lá tươi xanh, ngọn cỏ nỉ non chào
Mười bốn ngàn người, mảnh đất hẹp làm sao
Ôi Thành Cổ lẽ nào anh ở lại?
Mỗi cành cây một cánh tay đang vẫy
Mỗi ánh nhìn một chiếc lá non tơ
Các anh ẩn vào cây, vào lá, vào thơ
Như nhắc nhở chớ quên ngày gian khổ
Trên đài cao tôi đặt hoa lên mộ
Những nén nhang lan tỏa khói hương trầm
Quyện lấy lá, cây, quyện lấy cỏ, bông
Thương các anh ngóng trông về quê mẹ
Ôi xót xa sao, thuở mẹ bồng, mẹ bế
Chắt ruột ra nuôi con lớn lên người
Trai tráng thanh niên anh thành lá, hoa rồi
Để mặc mẹ đứng ngồi trông lại ngóng
Để mặc em tấm thân gái mỏng
Chưa ái ân đã khăn trắng thờ chồng
Để mặc ai con bế con bồng
Để mặc cha ruộng đồng không bầu bạn
Một tháng vài lần thăm cha, viếng mẹ
Khắp non ngàn nhiều mẹ quá anh ơi
Tôi thay anh còn lại ở trên đời
Anh yên dạ hóa thân vào cây, cỏ