XUÂN ĐI
Đặng Thị Thanh Hương
Có những lúc chẳng còn gì để nhớ
Lại mùa xuân chợt qua ngõ thời gian
Những tia nắng trong chiều vương vãi
Hoa cúc vườn xưa cũng đã héo tàn
Bỗng chiều nay xuân về ngang cửa
Bao vinh hoa - danh vọng hoá dư thừa
Sao tóc mình chẳng thể nào xanh lại
Sao lòng mình khuấy đục giấc mơ xưa!
Có những lúc chẳng thể nào lên tiếng
Khi ta nghe nhắc lại tiếng yêu đầu
Ta sợ nói sẽ thấy mình mắc cỡ
Mới ân tình đêm trước đã quên nhau
Ước trở lại một lần run rẩy cũ
Ước lòng ta như nắng mới dậy thì
Cứ ước hão, cứ viển vông như vậy
Chợt bên mình lại một thoáng xuân đi...