phố cổ - Tranh đá quý Bắc Hải
“Người ta vọng chức quên tình
Tôi nay phố Vọng một mình Vọng Em”
Nắng óng ả xanh cao chiều phố Vọng
Hoa sữa vương hương cốm đầu mùa
Em xuất hiện như thiên thần lồng lộng
Rất diệu kỳ mà lại rất thơ
Đâu có phải bờ sông Lô hoang vắng
Gió dập dờn mây trắng ngút ngàn lau
Sông cứ chảy vờn sau tà áo trắng
Mặc thời gian như nước chảy qua cầu…
Ai mơ tưởng từ lâu câu chuyện cũ
Mối duyên thơ như trời đã đặt bày
Em cứ nói lòng mình qua hơi thở
Để cho anh uống cả tứ thơ say
Thật mộng ảo đâu đây chiều phố Vọng
Em có duyên rạng rỡ lạ kỳ
Anh trẻ lại với tình thơ sống động
Sông Lô hời…
ai đó gọi trên kia.
Phố Vọng, Hà Nội 2-9-2000
Nguyễn Khôi