HÀ NỘI CỦA TÔI
Phong Vân
Hà Nội của tôi
đêm đông sông Hồng thẫm sáng
Long Biên chạng vạng
ông lão già lăn lóc cửa ô say
Hà Nội của tôi
về đâu bé đánh giày
chị hàng rong cuối chiều lưng muối trắng
phố khuya lá bàng rơi lặng lặng
sóng Tây Hồ dìu dịu hương sen
Hà Nội của tôi
chệch choạc cột đèn
xô ngã rêu phong thì thầm hơi ấm
mẹ đi chiều nghĩa trang chậm chậm
biên cương hoa lau trắng phố dài
Hà Nội của tôi
ngõ nhỏ không tên
gốc sấu già sần sùi khô khốc
cỏ sông Hồng thơm mát
vai em mềm như một tiếng chuông đêm
Hà Nội của tôi
đau đớn, hiền lành
chân chất, thơ ngây, dịu dàng Hà Nội
mai rồi tan mây khói
tôi ở đâu trong Hà Nội ngàn năm…