KỆ CHA

Thơ: Ban Lưu


Tôi nói thật với các bà,


Thời phong kiến, thật chả ra cái gì. 

Khắt khe quá lúc chấm thi,

Thành ra học dốt là thì... trượt ngay.

So làm sao được thời này, 

Một khi quan đã ra tay thì là... 

Ở Hà Giang chứ đâu xa, 

Toàn đứa giỏi, bố con bà... nể luôn!

Việc chó gì mà phải buồn,

Phải như thế, mới luôn luôn đứng đầu. 

Nền giáo dục đi về đâu, 

Chả cần biết, cứ có "mầu"...là chơi.

Làm quan, khổ nỗi: có thời,

Không ăn cũng phí, không chơi cũng hoài.

Sau này tụt hậu... Kệ ai.

Tương lai như một ván bài, đỏ đen. 

Cốt là mình biết tự khen,


Còn cái dốt nó vững bền... Kệ cha.
BL