BÀI THƠ HỒI MÔN

BÀI THƠ HỒI MÔN
 
        BÀI THƠ HỒI MÔN
 
                    Tặng Điệp – con gái út
 
 
Bố vẫn nhắc mình món nợ với con yêu
Bài thơ nhỏ chia tay ngày con cưới
Nỗi lòng thôi – mà sao không viết nổi
Để vui buồn cuốn theo bụi xe hoa.
 
Ai đó bảo con về nhà người ta
Không phải thế! Con về nhà con chứ!
Bố linh cảm con như là dảnh mạ
Về chân ruộng xa - con xây vụ riêng mình.
 
 Con bị điếc câm từ lúc mới sinh
Với vườn ta con là hoa đốt cuối
Mọi yêu thương đổ dồn như tắm tưới
Nên hồn con, bố thấy cứ mỏng manh.
 
Và suốt đận mình còn là mầm xanh
Con tha thẩn cảm đời qua đôi mắt
Ngôn ngữ bàn tay(*) nói điều suy nghĩ thật
Dòng chảy đời, con hòa nhập như không.
 
Nhỏ to gì, nồi cũng phải có vung
Con phơi phới về phía đời trả chỗ
Bắt đầu đấy, làm dâu và làm vợ
Cuộc đời mà, đừng vòi vĩnh gì hơn.
 
Bố vừa mừng vừa lo cho con
Cho bố nữa, chuyện cõi người là thế
Đến bao giờ để con thành lúa
Trĩu hạt mình trong nắng táp mưa buông.
 
Con gái út ơi!
Thế là bố đã tròn
Bài thơ nhỏ cộng vào hồi môn đấy!
Bố còn phải đi
Con cũng đi đi…đừng vội!
Đừng để hồn khuyết tật đấy con yêu!
 
                                 
 
(*) Người câm điếc nói bằng ngôn ngữ ký hiệu bàn tay.

 
 

Author: Công Nhuệ