BÃO BIỂN

BÃO BIỂN
Tháng 5 năm 2006, cơn bão "Chan chu" gây thiệt hại lớn về người và của cho đồng bào miền Trung, làm rung động tấm lòng nhân dân cả nước. Cảnh tượng một người vợ trẻ tay bồng tay dắt con thơ đứng trên bờ cát nhìn ra khơi xa ngóng đợi chồng về khiến Chử Quốc Đông vô cùng xúc động viết nên "BÃO BIỂN", bài thơ đã góp phần thôi thúc nhân dân Sơn Tây trong chiến dịch ủng hộ đồng bào miền Trung khắc phục hậu quả thiên tai.
 
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày
Và nhiều ngày...
Em đứng đây - bờ cát khóc gọi anh
Biển lặng
Đường chân trời tít tắp
Hải âu hút bóng xa xăm...
Một thuyền về
Hai thuyền về
Còn thuyền nào về nữa?
Anh chết thật rồi - giữa trùng khơi sóng vỗ!
Muốn trôi theo anh - ngàn hải lý mênh mông!
Nắng cát chang chang, tiếng em gọi xé lòng!
 
 
Biển rộng lượng, sao biển vô tình thế
Giữa vụ cá nam mà mưa nguồn chớp bể?
Thuyền anh lênh đênh trôi dạt phương nao?
Gió chẳng buông tha, biển vẫn gầm gào
 
Trả lại biển cả những gì đã nhận
Hãy bơi đi con mực con măng
Cho được sống
Hỡi trời cao biển rộng!
Anh về em
Mái ấm vĩnh hằng!
 
Có phải vì miếng cơm manh áo
Trói thân vào ngọn sóng chênh vênh
Treo mạng sống năm thua năm được
Kiếp phù du ngược thác xuôi ghềnh?
 
Đau đáu miền Trung - kim đâm muối sát
Ngơ ngác đàn con đầu trắng khăn tang
Người - người - người
Tay - tay - tay góp nhặt
Bát gạo đỡ em
Nước mắt hai hàng!
 
Như sú vẹt rễ cắm sâu lòng biển
Lưng tựa vào nhau trụ vững giữa bão đời
Chiều lại chiều bến cá này em đợi
Nước mắt chảy dòng viễn vọng xa khơi...
 
                                           5 - 2006
 

Author: Chử Quốc Đông