CẦU ĐÒ TRÔI

CẦU ĐÒ TRÔI
         CẦU ĐÒ TRÔI
 
 
Qua cầu chỉ thấy đò trăng,
Mà sao tiếng lại gọi rằng Đò Trôi?
Êm đềm xóm nhỏ Vân Lôi,
Xa từ cái thuở em tôi lấy chồng... 
Cuối trời như có như không 
Đầm đìa trăng dát một vùng nước non 
Bâng khuâng nửa mảnh trăng mòn 
Bâng khuâng cả một nỗi buồn nhân đôi!
Phải ngày xa ấy đò trôi,
Mà nay để một mình tôi qua cầu? 
Giá mình đừng phải lòng nhau, 
Giá đừng giông gió để đau lòng bờ! 
Giá em vẫn đợi vẫn chờ,
Giá tôi đừng mải giang hồ súng gươm?
Bây giờ gió lặng sóng êm 
Em tôi giấc mộng êm đềm Vân Lôi,
Một mình tôi với mình tôi
Tần ngần ngắm mảnh trăng trôi dưới cầu...

Author: Đặng Đặng