ĐỜI CÁT

ĐỜI CÁT
                         

                    ĐỜI CÁT

                                        Đặng Hiển

 
Có kiếp người nào không đời cát ư em 
Từ hạt bụi sinh ra, lại trở về với cát 
Nhưng đau khổ trong hồn ta hoá ngọc 
Và niềm vui là những ánh sao đêm 
Và tình yêu không chỉ là khao khát với hờn ghen 
Mà còn là hy sinh cho người yêu hạnh phúc 
Sống không chỉ là tồn tại trên mặt đất 
Sống còn là hiện thân của lẽ sống tình thương 
Không còn ngực nữa rồi 
Thì lấy trái tim trần để hiến dâng 
Mất một chân thì vượt đỉnh tình yêu bằng nạng gỗ 
Mất cả hai chân thì bồng con bằng đôi tay thánh nữ 
Mất tình yêu thì nhân thêm nữa tình thương 
Trên một vùng cát trắng mênh mông 
Vẵn mọc lên những cây xương rồng thân xanh và hoa nhiều màu sắc 
Nhưng tôi muốn xứ sở này thành vườn hoa và cao ốc 
Cho những mảnh đời của cát hoá kim cương.