ĐỒNG HƯƠNG. 27-7

Thơ Hải Minh


Em khum tay che gió
Tôi run rẩy châm nhang
Mây Trường Sơn xuống thấp
Hư ảo chiều nghĩa trang
Bạn tôi kìa -nhiều lắm
Xếp trắng lạnh từng hàng
Thoáng tiếng ai nức nở
Nước mắt chấm khăn tang
Ngày tòng quân đủ cả
Đứa Ái Mỗ ,Tích Giang..
Thằng Ngô Quyền, Cửa Tả
Trạch Mỹ Lộc , Phụ Khang...
Tuổi xuân vào quá vãng
Đất lạ hóa quê hương
Bỏ sau lưng mây trắng
Bỏ Thành Cổ, phố phường
Chiều nghiã trang gọi nhớ
Những gương mặt non tơ
Bốn mươi năm còn ngủ
Vẫn dáng nằm trẻ thơ