MẦU NHỚ

Thơ Quang Nguyên


Có một loài hoa tôi chẳng biết tên
Nhắc tôi nhớ đôi môi em, không tuổi
Ở nơi ấy, bao lần tôi đắm đuối
Hồn thăng hoa lên tận mây xanh

Sáng xuân nay, trời đất thật an lành
Tôi ngồi ngắm hoa nhớ em khôn tả
Dẫu bây giờ mỗi người mỗi ngả
Trước mầu hoa! Tôi lại ghé môi hôn.
QN