NHƯ NGỌN GIÓ HIỀN

Phương Phương

Phương Phương

        NHƯ NGỌN GIÓ HIỀN

                       
    Phương Phương

Như ngọn gió rất hiền anh đến bên em
Sài Gòn đang mùa Thu quyến rũ
Chiếc khăn quàng tặng em-sao bỗng nhớ
Một mùa đông phương Bắc năm nào .

 
Có một thời hoa đỏ xôn xao
Anh đã là của em với vần thơ da diết
Cánh chim trời ơi! Sao cứ bay mải miết
Để lỡ làng đánh mất một vòng tay

 
                          Phương Phương