XỨ ĐOÀI

XỨ ĐOÀI
XỨ ĐOÀI
 
                          Tô Thi Vân

Xứ Đoài hình như gần trời hơn.
Hồn thi nhân - mây rợp đường hậu thế
Dốc lại dốc...
Chuyện xưa dâu bể.
Núi tổ uy nghiêm trầm mặc, ngước nhìn...

Lối gập ghềnh cây dìu cây đá chen
Nghẹn nỗi đau người bạn vong niên chiều mây sũng.
Ai nông nổi... Núi không dâng sóng?
Tĩnh tâm nghe đá chồm.

Phố đêm tần ngần lạc tiếng ếch cô đơn.
Nước chẩy.
Gạch đá ong găm nỗi niềm khắc khoải.
Thành cổ điềm nhiên với thời gian mê dại.
Núi mờ xa.
Trong mắt em anh...
Chén đời nâng chụm cao bóng núi.
Câu thơ vờn sương muối.
Lửa bừng đêm đốt nương.

Không đa mang vẫn nặng nợ lòng
Dong duổi sông Đà, sông Tích
Đón một ngày nắng trộm uống say cho thỏa thích
Kiệu nhau ta lên cao.


 

Author: Tô Thi Vân

Source: Xứ Đoài Thơ 2 - sở VH-TT Hà Tây - 2001