LỜI NGỎ
Website đang trong quá trình thử nghiệm, điều hành phi lợi nhuận bởi các tình nguyện viên. Mọi ý kiến đóng góp của quý vị xin gửi về: vannghesontay@gmail.com; hoặc gọi theo số: 0904930188
Tác giả Trần Kế Hoàn, bút danh: Trần Hoàn, Trần Kế Hoàn; quê: Côi Sơn – Thị trấn Gôi - Vụ Bản – Nam Định; Phó chủ nhiệm CLB thơ Non Côi, hội viên hội VHNT Nam Định. Tác phảm :- Khoảng trời vành khuyên (Thơ – NXB Hội Nhà văn, 2010)/ - Vía chữ thần nông (Thơ – NXB Hội nhà văn, 2014) Và có bài đăng ở nhiều báo chí; tuyển tập. Xin được giới thiệu một số bài viết mà tác giả gửi tặng Website Văn nghệ Sơn Tây. Qua đây ban biên tập website Văn nghệ Sơn Tây xin được cảm ơn tác giả!
NHÀ VĂN HÀ NGUYÊN HUYẾN Tên thật: Hà Nguyên Huyến Năm sinh: 1958 Nơi sinh: Hà Tây Thể loại: Truyện Các tác phẩm: Lá thuốc dấu (1999) Thung mơ (2000) Tiếng đất (2002) Đất qua lửa (2004) Nơi bắt đầu tuổi thơ. Giải thưởng văn chương: Giải thưởng cuộc thi truyện ngắn báo Văn nghệ 1998-2000. Giải thưởng cuộc thi sáng tác Văn học cho thiếu niên nhi đồng – Nxb Trẻ. Giải thưởng văn học Nguyễn Trãi - Hội VHNT Hà Tây Giải thưởng cuộc thi Truyện ngắn Hội VHNT Hà Tây, 2001
PHƯỢNG VŨ (1937 - 2000) Quê quán: Phú Xuyên, Hà Nội. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Chủ tịch Hội VHNT Hà Tây. Tổng Biên tập Tạp chí Diễn đàn Văn nghệ Việt Nam. Tác phẩm chính: Người anh hùng trên đồng cỏ; Núi chàng rể; Hoa hậu xứ Mường; Trước cửa thiền; Người mẹ và những đứa con; Năm người bạn; Vùng đất có những tên gọi mới.
Tháng 7 - Tháng nóng nhất trong năm - những cơn gió Phơn từ Lào thổi qua thỉnh thoảng lại ào ào quất mạnh trên những ngọn cây, dăm chiếc lá bàng khô xào xạc chạy trên con đường nhựa nóng bỏng, phố xá thưa vắng bóng người.
Xóm cầu nhi, xã Hải Chánh, huyện Hải Lăng tỉnh Quảng Trị có người đàn ông cao lớn khỏe mạnh. Ông không có khả năng thôi miên như mọi người đồn thổi, nhưng nếu coi ông là người đàn ông bình thường thì cũng không đúng. Bởi vì ông hội tụ đủ tất cả các yếu tố tạo nên cái gọi là chất đàn ông. Cao một mét sáu bảy, mắt sáng, mặt chữ điền, cằm vuông, hai hàm răng trắng và đều đặn, đi đứng đàng hoàng, nói năng khoan thai, giọng vang và ấm, có khả năng huy động ngôn ngữ khá chính xác để diễn tả ý mình nói. Tóm lại ông là người đàn ông chuẩn trong thế giới đàn ông còi cọc.
Không chỉ đến tiết heo may trải đồng, mà trước đó khi những trái bàng quế vàng ngầy ngậy lặng lẽ rơi xuống mặt cỏ tía, chỉ một chút xao động cũng đủ làm cho những chùm hoa thạch thảo run rẩy mà bung ra cái màu hoa trắng tinh. ấy là mùa sương rơi,nhìn mới mung lung huyền ảo làm sao, nó bảng lảng quanh năm và chỉ thực sự gom lại vào mùa se lạnh. Những hạt bụi li ti ấy kết thành màn mênh mông nhìn được mà không đong đếm được; nó lẫn vào tai tóc, quần áo, cuốn lấy chân lấy vai mà bàn tay gỡ ra không được. Nó trắng như bông tuyết, trắng như sữa pha, như bờ vai trinh nữ hay như màu áo trắng học trò... Chịu thôi, nó mung lung huyền ảo thế, gọi tên màu đâu được, thật khổ cho cái mộng đa đoan muốn làm thi sỹ lại bất lực trước cái huyền vi của đạo thơ.
Trang VĂN NGHỆ XỨ ĐOÀI xin giới thiêu những truyện rất ngắn do Giáo sư Nguyễn Lân Dũng sưu tầm
Ngày xưa trên trái đất chỉ có ba mùa: mùa Hạ, mùa Thu và mùa Đông. Người ta bảo rằng, mùa Xuân chỉ đến khi có một chiếc cầu vồng nhiều màu sắc và có muôn hoa đón chào.
Tại sao đã nghèo lại còn dám mắc bệnh, đã bệnh lại còn bệnh nặng nữa chứ? Lão càng nung nấu quyết tâm không đi viện, ai nói thế nào cũng không chịu, đời lão coi như đã an bài. Nhưng bây giờ con lão mới là người quyết định. Chúng họp nhau, bán nhà, lấy tiền đưa cha đi viện để báo hiếu. Chuyện đến tai, lão chỉ còn thiếu cắn lưỡi mà chết ngay cho rảnh nợ. Sống khốn nạn, mà lão chết thế thì thành bia miệng cho thế gian nguyền rủa, con lão chịu làm sao thấu! Biết chọn hướng nào đây?
Ngày quốc tế phụ nữ, tôi muốn viết tặng các chị, các em, các con, các cháu một cái gì đó thật xanh tươi, nhưng trái tim lại thôi thúc tôi phải viết những dòng đau buồn này, những mong làm mát được một chút vong linh người đã mất.
Hỡi ôi! Thế cục xoay vần, càn khôn dời đổi, bước thịnh suy hồ dễ mấy ai hay. Mở cửa bốn phương Nam, Bắc, Đông, Tây, luồng gió mới thổi qua miền quê lụa. Đã từng trải bao nhiêu sóng gió, tưởng vĩnh hằng trụ mãi với thời gian. Ai ngờ đâu bèo dạt mây tan, một quyết định tiễn về miền ký ức.