CỬA LỞ
( Xin đừng thi vị nỗi đau)
Hoa cau trắng
Lá trầu xanh
Cha Mẹ tác thành
cho chúng mình nên duyên đôi lứa
Bỗng chiến tranh bão lửa
Bỗng chớp giật cuồng giông,
Ngày anh ra trận
Lúa thơm ngát đồng.
Em tiễn anh lên đường
Nước mắt chảy dài trên má
Con sông chiều nắng hạ
rưng rưng
Hướng mặt về phía bờ sông
bên lở bên bồi, tê tái
Chân trời xa mê mải
cánh vạc lẻ hư không...
Qua rồi ngày mưa giông
Qua rồi đêm bão lửa
Ngày anh trở về
mất còn một nửa,vẫn tròn vẹn tình ta.
Anh lính chiến về nhà
mừng như đứa trẻ được quà đầu xuân.
Nhưng chiến tranh!
”Chiến tranh đâu phải trò đùa”?
Niềm vui chưa tới trọn bất ngờ
thì nỗi buồn đã về triền miên quặn thắt
Chúng mình sinh ra những đứa con
mang đầy thương tích
Chiến tranh
Lá trầu ngày xưa vẫn xanh
Hoa cau ngày xưa vẫn trắng
Muối mặn. Gừng cay
Dòng sông vắng
xoáy nước cuộn vòng xoay
Con đường dài hun hút chiều nay...
Đẫn đờ nhìn sang Cửa Lở
Em băng ra sông
Chợt!
...Tiếng con thét vọng vang đồng lúa chín
Hương cau, hương trầu thơm bịn rịn
Nắng
rơi
đầy...