QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU
Nguyễn Thị Thu Hà
Nơi xóm nhỏ nhà tôi ở đó!
Dịu ngọt tuổi thơ tôi
Nghe mênh mang chơi vơi
Lời ru cất từ sâu thẳm.
Lời ru tỏa nắng
Mới nghe ấm đến vô cùng.
Xón nhỏ
Có giếng nước trong
Thương chị tôi suốt đời con gái
Mái tóc búi cao, lưng ong mềm mại
Chân trần gánh nước đêm trăng.
Xóm nhỏ
Những mảnh tường lỗ chỗ đá ong
Những viên ngói lợp dày ký ức.
Mẹ tôi hong tóc
chiếc lược chải vào hương bưởi hương chanh.
Xóm nhỏ
Có con đường rợp bóng tre xanh
Tuổi thơ tôi chạy qua vội vã
Tôi vụt lớn trở thành thiếu nữ
Khi chạm vào ánh mắt si mê
Trong lòng tôi có mảnh trăng quê
Cứ long lanh trong mắt người tôi mến
Và nơi ấy có buổi đầu hò hẹn
Bờ môi hồng ủ ấm trái tim tôi...