KÝ ỨC VỀ MẸ
Sương đã phủ tóc mẹ dày thêm bạc
Dẫu đồng xa không vắng gió bao giờ
Ngôi làng nhỏ bập bùng ánh lửa
Đông thật gần trên mỗi ngón tay run
Con thầm mong bữa ấy ung dung
Cơm mẹ xới đầu nồi canh bốc khói
Ánh mắt tràn những niềm vui ngóng đợi
Đàn con thơ như bầy lá trên cành
Giờ bóng mẹ đã khuất núi xa xôi
Con vô tình ra ngồi hóng gió
Chờ mẹ về đôi bàn tay thon nhỏ
Vuốt ve hoài những ngày cũ buông lơi.