Kính dâng linh hồn thi sĩ Hoàng Cầm
Diêu bông
Cửa võng…
Ú òa
Ông tìm mắt mở
Mù lòa thế nhân
Cõi trời xa
Huyệt đất gần
Đào lên
Chôn xuống
Mấy lần
Tả tơi !
Cổ ông gập
Đầu không rơi
Con bài “tam cúc”…
Trò chơi ấy mà !
Cõi trần người lẫn với ma
Nấp sau bóng chữ(1)
Chính – Tà…!
Vàng –Thau…!
Bao giờ cho đến mai sau
Đường dài gánh nặng khổ đau kiếp người
Vui ông khóc
Hận ông cười
Ơi con sông Đuống còn tươi máu đào
Ông về cái chốn thanh cao
Hỡi ôi trên ấy…
Nơi nào uế không ?
Những phường vót chữ thành chông
Đâm cho thơ chảy ròng ròng…
Nhởn nhơ ?
Nhân văn gió có phất cờ
Hay sa ngục tối …
Xác xơ cõi hồn ?
Hết chiều là đến hoàng hôn
Đến hoàng hôn
Hết hoàng hôn bao giờ ?
Tôi đi tìm mãi trong thơ
Gặp ông ngồi hát bên bờ hư danh.
Ngày Hoàng Cầm mất
Hà Nội, 06-5-2010
1. Chữ của Lê Đạt